Chẳng biết tự lâu rồi em đã quen làm bạn với cô đơn và đã quen với việc lầm lũi đi về một bóng. Cuộc sống của em hiện tại không quá vui cũng chẳng quá buồn, chỉ đơn giản là bình lặng.
Thi thoảng trên đường đời cũng có những bàn tay đưa ra với em nhưng em lại không hề muốn nắm. Năm năm không ngắn cũng không dài. Năm năm vẫn chưa đủ để em quên anh và để thôi không còn nhớ mong chờ đợi. Nhưng năm năm qua, có lẽ hình bóng anh trong em ít nhiều cũng đã dần nhạt phai...
Sài Gòn mùa này ẩm ương như con gái, như cái thời em vẫn hay mè nheo, làm nũng với anh vậy. Thoáng mưa, thoáng nắng. Thoáng buồn, thoáng vui. Nhưng Sài Gòn vắng anh nên những con đường dẫu đã thân quen với em từ lâu cũng hóa thành lạ lẫm.
Em bây giờ rất ngại mở lòng mình ra anh ạ. Ngại phải làm quen với ai đó, ngại những tin nhắn hẹn hò và ngại... yêu. Cũng có thể là em ngại tổn thương thêm một lần nữa. Cảm xúc trong em bây giờ cứ mông lung và lưng chừng lắm anh ơi. Muốn yêu nhưng lại sợ tổn thương, muốn cô đơn nhưng thẳm sâu trong tim vẫn khát khao được hạnh phúc, vẫn ôm ấp hy vọng có một ngày anh sẽ quay trở lại.
Em buồn cười anh nhỉ? Cứ mãi dùng dằng giữa trái tim và lý trí. Lý trí bảo em ừ thôi quên đi, anh giờ đã là người cũ, từ giờ em phải sống cuộc đời của mình chứ; nhưng trái tim lại bướng bỉnh chẳng nghe lời, cứ khăng khăng mong ngóng, đợi chờ một người đã ra đi. Lý trí giục em ừ thôi đến với người mới đi, yêu người mới đi, tội tình gì mà phải một mình ôm ấp cô đơn? Trái tim lại yếu ớt phản kháng bằng một lý lẽ rất trái tim:
“Vì nỗi nhớ anh nhiều quá
Em dành cho anh hết nên không còn cho người ta
Người đến với em thì trốn
Người trốn em, em lại yêu
Đợi chờ gì đó mà em biết không quay trở lại”*
Vậy đấy anh ạ, hóa ra là em vẫn rất nhớ anh dù có những phút giây em ngỡ như mình đã quên anh. Em dối gạt được em nhưng em lại không thể lừa dối trái tim mình.
Phải làm sao đây anh? Người em cần giờ đã không cần em nhưng người em không cần lại đến với em, thật là một trò đùa cũ rích của thần tình yêu! Em ghét vị thần này, khi Ngài cứ mãi trêu đùa, bỡn cợt trái tim em như thế.
Đợi chờ mệt mỏi lắm chứ anh, nhất là khi phải đợi chờ anh suốt năm năm qua. Nhiều người bảo em thật ngốc, nhiều người khuyên em hãy quên anh đi và đôi lần chính em cũng muốn thế. Giống như lúc này, đi dưới cơn mưa lạnh lẽo của Sài Gòn, em cũng muốn được nép mình vào một bờ vai vững chãi, thèm được một bàn tay ủ ấm và một chiếc ô của ai đó che chắn cho mình.
Nhiều lần em cũng muốn mở lòng với người khác nhưng lại sợ anh quay về, lúc đó em biết phải làm sao? Rồi lại sợ người mới và em sẽ không có cùng những thói quen như em và anh khi xưa, những thói quen đã ăn sâu vào tim óc, đã theo em suốt một quãng đường dài.
Em lo sợ, em phân vân, em dùng dằng giữa quên và nhớ. Nhưng điều em lo sợ nhất vẫn là sợ bắt đầu bởi em vẫn chưa thực sự sẵn sàng để đón nhận tình yêu mới, bởi đến cuối cùng thì em vẫn yêu anh.
Mưa tạnh. Nắng lên. Sài Gòn ồn ào và đông đúc trở lại. Em quẹt nhanh một giọt nước mưa vô tình rơi vào mắt, mỉm cười và hòa vào dòng người tấp nập. Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, kỷ niệm nào rồi cũng sẽ lùi sâu vào dĩ vãng. Em ngại yêu, em sợ bắt đầu, nhưng chỉ là tạm thời và rồi em sẽ lại yêu, có đúng không anh?
Nắng Sài Gòn hôm nay bỗng đẹp lạ thường anh ạ!
* Lời bài hát Ngại yêu của nhạc sĩ Khắc Việt
Đừng yêu đàn ông nhu nhược
Mong cuộc đời luôn dịu dàng với em
Khi tình yêu ngẫu hứng gieo vần thơ
Là em, cô gái của mùa thu
Này người yêu cũ, em tha thứ cho anh!
Hai câu chuyện điển hình nhất trong tình yêu đôi…
Hãy cứ đi khi đôi chân chưa mỏi
Buông tay nhau thôi, chúng ta hết yêu rồi
Sau này, đừng hỏi anh đã chán em chưa nhé!
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX