Chúng ta đều có những tổn thương không thể nói ra
CTV Bơ (Hương Giang Trần) 04/08/2018 08:00 PM
Em đã nói, rằng em thích anh dù thực ra trong lòng của em, em rất thích anh, rất rất thích anh. Nhưng việc giảm nhẹ cảm xúc của mình đến đâu thì vẫn không thể thay đổi câu trả lời của người.

Những tình cảm mà người ta nhớ nhất trong đời lại là những tình cảm dở dang...

Em thường mơ những giấc mơ rất thành thật. Trong thế giới đa sắc ấy, có những chiều mình nằm dài trên bãi cỏ dưới tán cây, anh dùng đôi bàn tay rộng lớn, che mấy tia nắng chói chang trên gương mặt em. Có những đêm mình lặng yên bên nhau thật lâu, nhìn dòng người cùng ánh đèn xanh đỏ lướt nhanh qua tầm mắt. Hay dưới bầu trời năm mười bảy tuổi, chúng ta cùng ngắm cơn mưa rào bất chợt qua ô cửa sổ mà bỏ lỡ bài giảng của cô giáo trên tấm bảng xanh.

Ảnh Tien Vu

Em đã nghĩ điều gì lúc mười bảy tuổi nhỉ? Ngoại trừ bài vở và tương lai, còn lại, tất cả đều là anh. Cả thôi thúc cháy bỏng muốn kể với anh một chuyện tình vì sợ thời gian hững hờ trôi mất mối tình đầu của em đi xa. 

Em đã nói, rằng em thích anh dù thực ra trong lòng của em, em rất thích anh, rất rất thích anh. Nhưng việc giảm nhẹ cảm xúc của mình đến đâu thì vẫn không thể thay đổi câu trả lời của người, một cái kết không bất ngờ và sự cố chấp của việc hi vọng liệu sẽ có điều gì khác sẽ xảy ra không?

Đến cuối cùng, mọi chuyện vẫn thế. Em không thể được yêu anh lại không thể tiếp tục làm bạn của anh nữa. Điều ấy khiến em cảm thấy đớn đau và khó khăn rất nhiều, trái tim tổn thương sâu sắc và nỗi nhớ vẫn ở lại dai dẳng.

Ảnh: Jonas Svidras

Người ta nói thời gian có thể xóa nhòa tất cả, kể cả tình yêu. Nhưng liệu nguyên lý đó có loại trừ em ra không? Không có một công thức nào chính xác cho một tình yêu, tất cả đều bó buộc bởi bản thân mình. Mình yêu người ta nhưng người ta không đáp lại, dần trở thành một điều bình thường. Rất tiếc em đã không thể hiểu được vào lúc em mười bảy tuổi. Chúng ta sẽ thanh thản hơn nếu chúng ta biết đặt mình vào vị trí của đối phương. Không yêu chính xác là không yêu, không thể cố gắng, không thể giãi bày, không thể miễn cưỡng.

Em gặp lại anh vào một chiều mưa tầm tã. Khi đứng chờ đèn tín hiệu chuyển xanh. Bên kia đường cách một làn xe nườm nượp, anh che chiếc ô màu xanh. Có một điều đến tận bây giờ em vẫn tự hỏi, liệu khoảnh khắc lướt qua nhau như những người xa lạ, anh đã nhận ra em? Dù đáp án có ra sao lòng mình vẫn đau như thế anh nhỉ? 

Đau thì đau đấy, lại chẳng thể bắt đền anh chịu trách nhiệm, cũng chẳng thể kể tội anh để anh nói ra vài ba lời hối lỗi vì đã khiến em tổn thương. Mình là những con người chẳng nợ vương nhau gì ở kiếp này, ai nhớ mong cứ việc, ai hững hờ cứ để nó trôi qua. 

Ảnh: Tien Vu

Anh trong những giấc mơ dại khờ, chẳng bao giờ nói với em một lời nào cả. Nhưng có lẽ hết thảy dịu dàng em mong đợi, người đã đem ra đối xử với em tất cả rồi. Anh ơi, cuộc đời này ấy mà, chỉ muốn lôi anh ra từ những giấc mơ ấy để nói với người một tiếng tạm biệt thực sự. Vì đôi khi, có những tổn thương, không cách nào nói được thành lời...

Author: CTV Bơ (Hương Giang Trần)

News day