Em ước rằng mình có trí nhớ của một chú cá. Chia tay rồi em mới biết thế nào là yêu. Có một số chuyện đã qua thì không bao giờ có thể vãn hồi. Xin lỗi vì trong quá khứ, em đã không biết quý trọng anh. Mất đi mới hụt hẫng, xa rồi mới thấy khổ đau. Chúng ta cứ thế xa mà không cho nhau được một lý do thuyết phục.
Ừ thì hết duyên. Nhưng còn nợ. Ta không còn thuộc về nhau. Ừ thì... em vẫn thế, chấp chới trong nỗi buồn và cô đơn. Rồi chợt nhận ra mình thảm hại như thế nào khi người em yêu chán ghét em hơn bao giờ hết. Một đêm thức trắng, loay hoay trăn trở, vì đâu, vì ai? Anh bỏ lại một câu hết duyên, rồi vội vã ra đi... như thể ở nơi em có gì khiến anh sợ hãi.
4h sáng, em nhắn tin cho anh. Bỏ hết mọi tự tôn, bỏ đi cái tôi và lòng tự trọng. Ngang bướng từ chối câu chia tay của anh, bất chấp níu kéo, mà níu không nổi.
5h sáng, điên rồ giặt quần áo trong căn phòng tối om.
6h sáng, cố gắng chỉn chu với niềm hy vọng mong manh được ăn cùng anh bữa sáng.
10 cuộc gọi nhỡ. Đáp trả em là câu trả lời "Không" đi cùng sự tuyệt tình. Như thể đi cùng em là điều gì đó đáng sợ lắm. Nước mắt cứ thế tuôn rơi. Em rời đi trong thất vọng. Em lên đồi, ấm ức khóc, ấm ức đau lòng... Anh hết yêu em thật rồi.
Hụt hẫng, chơi vơi, trên hết là thất vọng. Em không sợ hết duyên, em sợ nhất là thái độ nửa vời của anh. Một người con trai hoàn toàn xa lạ, lạnh lùng đến đáng sợ. Điều tàn nhẫn nhất không phải là anh hết yêu em, mà là thái độ dửng dưng như thể giữa hai chúng ta chưa từng có những năm tháng ngọt ngào hạnh phúc.
Em sợ khoảng trống của thời gian, nó ăn mòn rồi lấp đầy mọi thứ. Em sẽ chỉ thầm lặng dõi theo anh. Em sợ cái cảm giác bị ghét bỏ. Bị cho là phiền phức. Thôi thì nợ này em ôm, nỗi đau này em gánh. Người ta nói anh ruồng bỏ em rồi, thì em cũng không cần đau lòng vì anh. Nói ra thì dễ, làm được mới khó. Dù sao thì... đến một ngày nào đó, nỗi đau này nhất định sẽ nguôi. Em không tin em có thể yêu anh mãi, đau lòng vì anh mãi. Em cũng cần sống vì chính mình.
Anh ra đi nhanh như một cơn bão, vui vẻ tàn phá mọi thứ rồi phủi áo ra đi bất chấp đau thương để lại. Em vẫn cười đùa vui vẻ, vẫn vô tư lự như chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh biết không? Anh bước vào cuộc đời em, khiến em bận tâm, khiến em yêu anh, đau lòng vì anh rồi cứ thế rời đi. Nực cười.
Là do em không đủ tốt, phải không? Là do em chanh chua quá, ích kỷ quá, em không đủ quan tâm săn sóc đến anh? Vì gia đình anh không thích em? Vì trái tim anh đã có người con gái khác hay vì điều gì khác?... Ngàn vạn câu hỏi, dẫu có tự vấn như thế nào, em biết câu trả lời, nhưng không dám thừa nhận. Ngu ngốc đến đáng thương, bởi vì ta có nhiều kỷ niệm quá, em không biết nên quên từ đâu. Rồi sẽ ổn, em tự nhủ lòng mình vậy.
Em dần chấp nhận sự thật, không còn mau nước mắt nữa. Chỉ là thi thoảng thất thần thấy đâu đó những kỷ niệm mà chính em tưởng đã quên. Đôi chút xót xa... Từng có lúc em nghĩ mình chẳng cần gì ngoài bình yên bên anh. Nhưng em đã sai.
Giờ vui buồn hờn giận của em, chẳng còn liên quan đến anh nữa. Chúng ta giao nhau trong một thời điểm, rồi trở thành đường thẳng song song, không còn có thể bước vào thế giới của nhau nữa. Thôi thì nỗi đau này, em từ từ chấp nhận. Duyên số của chúng ta, cuối cùng cũng chỉ đến thế, nhưng anh vẫn còn nợ em. Nợ em một lời xin lỗi.
Đừng yêu đàn ông nhu nhược
Mong cuộc đời luôn dịu dàng với em
Khi tình yêu ngẫu hứng gieo vần thơ
Là em, cô gái của mùa thu
Này người yêu cũ, em tha thứ cho anh!
Hai câu chuyện điển hình nhất trong tình yêu đôi…
Hãy cứ đi khi đôi chân chưa mỏi
Buông tay nhau thôi, chúng ta hết yêu rồi
Sau này, đừng hỏi anh đã chán em chưa nhé!
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX