Chuyện chúng mình trên nẻo đường xa
An Di 09/14/2017 08:00 PM
Anh có muốn nghe về chuyện tình buồn, về màu yêu đã trôi vào dĩ vãng? Anh có muốn em nói về một nơi diễm lệ, đầy cảnh sắc thiên hương, nơi một bàn tay đã lạc mất một bàn tay?

Anh đã viết về em như viết về một người tri kỷ. Anh đã kể cho biết bao nhiêu người về em, về một cô gái mang trái tim của gió, thế nhưng anh chẳng biết chúng ta là ai để nhận ra nhau. Anh nói, hoặc là cuộc đời quá rộng nên chúng ta khó gặp được nhau, hoặc là ta đã bên nhau bởi giây phút chia lìa ngày ấy.

Hãy để em viết về anh như viết về một người tri kỷ. Hãy để em kể anh nghe về em, về một chuyện tình, về những chuyến đi không quan tâm đích đến. Để rồi anh sẽ nhận ra những cảnh hồng hoang chưa bao giờ đẹp qua lăng kính. Khi ta nhìn núi sông, non nước nhưng không mở cửa tâm hồn mà lại lục lọi hành trang để tìm một thứ gì khác lưu lại thì mọi thứ dường như trở thành vô nghĩa.

Em sẽ kể anh nghe về những ngày xưa cũ. Về những con đường với hàng cây xanh in dấu chân em. Em sẽ kể cho anh nghe về những tiếng chim rộn ràng bên trong sườn núi, những áng mây trôi lãng đãng, những tiếng cười giòn tan của trẻ thơ, và cả cảnh hoàng hôn làm hồn người say đắm, những thanh âm núi rừng như một bản tình ca.

Ảnh: Takmeomeo

Anh ví em là tháng ba ấm áp và vô tình. Anh ví em là những cơn gió lang thang chờ hoa và nắng gieo tình lên mắt. Anh hỏi đến khi nào em mới thôi nhung nhớ những chuyện tình buồn, thôi hát bài ca về những con đường miền quê yên ả, ngọt ngào nhưng ly biệt, thôi đọc bài thơ về những cánh đồng xanh mượt, thoảng vị xuân non nhưng buồn bã.

Anh đã nói em nghe rằng khi nào con phố trong em còn chưa có một ai đem mùa xuân tới, lúc ấy em sẽ còn buồn… Em còn buồn, em sẽ còn đi, còn lang thang. Đó mới là khoảng thời gian đẹp nhất. Nỗi buồn em mang không phải nỗi buồn của sự khốn khổ, nỗi buồn mà em đang mang, đó là nỗi buồn dịu dàng và rất đẹp!

Anh có muốn nghe về những nỗi buồn mang màu thi vị, về những giấc mơ em luôn ấp ủ, về những nỗi niềm sau đôi mắt nâu. Em không sợ tuổi thanh xuân của mình sẽ trôi qua theo tháng năm đi lạc. Em không sợ màn đêm sẽ trở nên giá lạnh, sẽ làm trái tim của chúng ta đau âm ỉ. Em lại càng không sợ mình như kẻ lữ hành.

Em yêu những cơn nắng, cơn mưa mang tâm hồn bên kia rừng núi. Yêu những cảnh bình minh dịu nhẹ, yêu những thung lũng đầy hoa, yêu luôn hoàng hôn bên bờ biển gọi. Vì sao em còn buồn? Chính em không biết và anh cũng không biết. Em chỉ có thể nói anh nghe rằng, ừ thì em là một cô gái lạ, lạ lẫm đến mức mà anh chưa thể nhận ra.

Anh có muốn nghe về chuyện tình buồn, về màu yêu đã trôi vào dĩ vãng? Anh có muốn em nói về một nơi diễm lệ, đầy cảnh sắc thiên hương, nơi một bàn tay đã lạc mất một bàn tay? Anh nói đúng, cho tới khi có ai đó bước đến và trao cho em mùa xuân, anh có thể sẽ chẳng còn nhận ra em nữa. Một ngày nào đó trên những con đường sẽ thiếu dấu chân em, những vầng mây không còn màu xanh của mắt, gió không còn cất tiếng ru êm... Một ngày nào đó, em sẽ ước rằng mình được quay về ngày xưa, thời vẫn còn vấn vương chút nhớ ban sơ, thời sẽ không bao giờ có thể còn tìm lại được, không một ai cho em cơ hội nữa, ngay cả chính em. 

Ảnh: AlainAudet

Em sẽ lại đi tìm anh ở tất cả mọi nẻo đường em từng tới, tìm anh ở khắp nơi trên thế gian này. Bởi một điều đơn giản, anh đã mang trong mình cái tên “tri kỷ” nơi em. Anh là ai giữa cuộc đời này, hãy giúp em nhận ra anh sớm hơn một chút. Thấy anh rồi, em sẽ lại trao anh một cái ôm chặt để anh thôi nhung nhớ khoảng thời gian xa vời vợi. Anh sẽ lại cùng em đi trên những nẻo đường tiếp theo, cùng đắm mình vào thế giới mênh mông không một chút ưu phiền.

“Đi thôi em, ngại ngần gì nữa, giờ đây!?

Phía bên kia bình minh gõ nhịp núi rừng

Nghe đâu đó hoàng hôn bên bờ biển gọi

Có anh, có em, có tình diệu vợi

Nơi bắt đầu của những kẻ đã một lần thương

Chúng ta lữ hành nắng bụi viễn phương

Vạt áo cũ thoảng hương nguyệt quế

Bởi có những con đường xinh tươi như thế

Em muốn đi không?

Thêm một chuyến nữa trong đời…”

(Thêm một chuyến tình - Huỳnh Minh Nhật)

Author: An Di

News day