Đừng biến hôn nhân thành nghĩa vụ
Leila 10/24/2017 02:00 PM
Không có ai có nghĩa vụ phải dọn nhà, phải nấu cơm, hay là phải ra ngoài kiếm tiền. Không có nghĩa vụ mà chỉ có trân trọng, bởi vì là yêu thương, nên mới vì nhau mà gánh vác, san sẻ đôi phần trách nhiệm.

Cái ngày mà bạn tôi lấy chồng, cái ngày mà nó khoác trên mình chiếc váy cô dâu lộng lẫy rồi nắm tay người đàn ông nó yêu thương suốt năm năm để bước vào lễ đường, tưởng chừng cả hai sẽ mãi mãi như thế.

Nó yêu người đàn ông ấy năm năm, sâu sắc có đủ, mà chân thành có thừa. Cả hai người họ bên nhau từ lúc trắng tay cho đến khi có của ăn của để. Người đàn ông ấy đã cho bạn tôi được thoả ước nguyện của tất cả những người phụ nữ trên đời, chính là kết hôn.

Ảnh: Plume

Kết hôn được hai năm, tôi là người nhìn thấy bạn mình hạnh phúc bước chân vào lễ đường, rồi đau khổ lau nước mắt bước ra khỏi tòa án ly hôn. Yêu nhau năm năm, kết hôn hai năm và sau đấy kết thúc. Bảy năm của một câu chuyện tình cảm kết thúc đầy chóng vánh. Trước ngày ly hôn, tôi có gặp bạn mình, hai đứa uống ngà ngà say và nó khóc, rồi lại cười, như một kẻ điên. Nó bảo: "Tao đã từng nghe người ta nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, tao không tin. Nhưng đúng là sai rồi, hôn nhân không phải nấm mồ của tình yêu, mà hôn nhân chính là bức tường sự thật vạch trần toàn bộ những thứ viễn tưởng ảo mộng khi yêu. Và là nơi xé nát tất cả những ngụy trang để lộ ra những gì chân thật nhất". 

Tôi cười, cũng chẳng biết nói gì, cứ để mặc cho nó nói hết những uất ức trong lòng. Nếu hôn nhân mà đổ vỡ, có thể là do cả hai làm vợ, làm chồng chưa đúng cách, hoặc cũng có thể là chọn sai người. Tôi hiểu bạn mình, nó là một đứa mạnh mẽ, yêu hết mình, khi yêu cũng rất khờ dại với việc hy sinh. Nó không bao giờ đòi hỏi hay mưu cầu gì ở người đàn ông kia. Nhưng có lẽ con người với con người, khi đã quá biết đối phương cần mình thì bản thân lại buông lơi và cho rằng bản thân không cần bận tâm níu giữ. 

Tôi vui vì nó đã can đảm ký lên tờ giấy ly hôn. Ở thế kỷ ngày hôm nay, không phải là cứ kết hôn thì dù khổ đau cũng phải cắn môi tiếp tục. Vui thì ở lại, mà buồn đau quá thì đi, chẳng ai có thể giữ ai nếu như không biết trân trọng. Hôn nhân không có nghĩa là "nghĩa vụ". Không có ai có nghĩa vụ phải dọn nhà, phải nấu cơm, hay là phải ra ngoài kiếm tiền. Không có nghĩa vụ mà chỉ có trân trọng, bởi vì là yêu thương, nên mới vì nhau mà gánh vác, san sẻ đôi phần trách nhiệm.

Ảnh: Plume

Đừng áp đặt một người phụ nữ phải có nghĩa vụ gì đấy trong gia đình, bởi những gì phụ nữ làm trong hôn nhân không cần áp đặt, mà nó chính là bản năng của một người vợ, một người mẹ. Chồng chứ không phải là bố trẻ, kết hôn chính là cùng nhau nắm tay đi qua bão giông. Kết hôn không phải để người này phải nâng niu, tôn thờ người kia. 

Trong hôn nhân, hãy tự chủ kinh tế, hãy độc lập chi tiêu, tiền không mua được hạnh phúc nhưng tiền mua được cảm giác tự tin và an lòng. Hãy như bạn tôi, không hạnh phúc thì can đảm kết thúc bởi vì không phụ thuộc. Tờ giấy xác nhận kết hôn cũng chỉ như tờ hợp đồng bán thanh xuân, bán tuổi trẻ. Ai cũng có quyền chấm dứt, chỉ đơn giản là kết thúc hợp đồng đơn phương thì ai cũng phải bồi thường. Nhưng ở đây cái chúng ta phải trả không phải là tiền, mà là thanh xuân, là hy sinh, và cố gắng vun đắp và để rồi uổng phí tay không.

Author: Leila

News day