Liệu có thật rằng hạnh phúc là món quà nhưng Thượng Đế đã quên mất địa chỉ nhà chúng ta không anh?
Trước khi chúng ta kết hôn, em thường hay mơ về một ngôi nhà ngăn nắp, có những đồ dùng xinh xắn, một khu vườn nho nhỏ trồng những loại rau hay cây cỏ mà em thích… Em và anh sẽ xắn tay áo những chiều cuối tuần để dọn dẹp, nấu ăn, đọc sách cùng nhau. Em sẽ cùng anh sắm sửa cho gia đình nhỏ, cùng đặt những mục tiêu để xây dựng cuộc sống riêng của chúng mình. Chúng ta đã háo hức đến mất ngủ, mong chờ biết bao vào cái ngày được ra riêng. Anh đã khóc, em cũng đã khóc vì sau bao năm yêu thương, hò hẹn, một buổi tiệc lung linh, ấm áp đã kéo hai đứa về cùng một chiếc giường, cùng một căn phòng, cùng một ngôi nhà hạnh phúc.
Thế nhưng có lẽ cả em và anh đều chưa có đủ sức mạnh để vượt qua được những sóng gió trùng trùng của đời sống hôn nhân. Hai năm về cùng tổ ấm để rồi đến sau cùng chúng ta ruồng rẫy cả một khoảng trời thanh xuân tươi đẹp yêu nhau.
Mười hai năm, em nhìn những gã đàn ông khác chỉ bằng nửa ánh mắt dành cho anh. Thừa nhận rằng vẫn có đôi lúc em say nắng khi hai đứa mình "cơm nguội, canh lạnh" nhưng lý trí lúc ấy vẫn kịp mách bảo em nên trung thành với quyết định của mình. Là vì em quá yêu anh hay bởi em không chấp nhận mình là kẻ thất bại, hay em tiếc tất cả công sức yêu thương của chúng mình bấy lâu nay.
Chúng ta không còn tiếng nói chung, không dàn xếp được những mâu thuẫn. Có lẽ là vì em đã ảo tưởng về những gì chúng ta đã từng hợp nhau nhưng quên mất một điều, khi trưởng thành, chúng ta đều đã có những suy nghĩ rất khác.
Em không có cách để kéo anh ra khỏi những cám dỗ từ những người bạn xấu. Anh cũng không có cách để lắng nghe những phân tích của em.
Em không đủ dịu dàng để giữ anh bằng những lời có cánh. Anh không đủ bao dung để cảm thông với những ấm ức, những cơn giận bộc phát của em.
Em không đủ khéo léo để có thể giữ ấm bếp nhà. Anh không đủ cởi mở để nhìn nhận đó là vấn đề cần được chia sẻ.
Vân vân và vân vân.
Những điều tưởng chừng dễ đàm phán nhưng hoá ra bản ngã con người là khó thay đổi. Nếu không ai cúi mình xuống để nhìn thấu được những chịu đựng của người kia thì việc đẩy nhau ra sẽ là kết quả có thể nhìn thấy được.
Bây giờ thì em chấp nhận rồi anh ạ, duyên phận của chúng ta đã kết thúc. Đã quá mệt mỏi. Đã quá đau thương. Mọi sự níu kéo cũng chỉ làm người kia vướng bận, thôi thì chúng ta quay về làm những người dưng.
Em chợt ngộ ra rằng có lẽ không phải là Thượng Đế không nhớ địa chỉ nhà chúng ta, mà là vì em và anh đã sống cùng nhau trong một địa chỉ ảo, thế nên ông ấy dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng tìm ra được mà gửi món quà hạnh phúc kia.
Bây giờ khi đã bình tâm, em muốn gửi lời cầu mong đẹp đẽ nhất cho phần đời tiếp sau của cả hai đứa. Em vẫn muốn tặng anh lời sau cùng tốt đẹp để chuộc lại những câu nói xấu xí nhất chúng ta đã buông với nhau, đã đâm vào tim nhau rỉ máu.
Mong rằng mỗi chúng ta sẽ có thể tìm được một địa chỉ thật cho ngôi nhà hạnh phúc cho riêng mình.
Tạm biệt anh.
Những người đàn bà tô hồng hạnh phúc
Đi cùng em, anh nhé!
Cùng anh gánh cả bầu trời
Bạn có quyền say nắng nhưng phải thật tỉnh táo!
Chỉ cần bên nhau bình yên thôi
Hạnh phúc là những điều giản đơn
Yêu một người không nên yêu
Người thứ ba - Đáng thương hay đáng trách?
Lời mẹ dặn con gái trước khi về nhà chồng
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX