Hãy nắm chặt tay em giữa mênh mông cuộc đời
Hạ Phượng 12/25/2016 05:00 PM
Hai nỗi nhớ lấm lem những ngày mưa thu ướt át. Giữa những điêu linh cuộc đời, hai trái tim vẫn nguyện được đợi chờ nhau ở cuối vòng tròn sau muôn vàn cách trở. Rồi em và anh sẽ lại trở về bên nhau, phải không anh?

Em đưa tay chạm những giọt mưa đọng trên ô cửa kính. Nhắm đôi mắt mệt nhoài và nghĩ xa xôi về anh về những kỷ niệm của hai ta.

Mưa tạnh. Nắng lên hong khô tất cả. Những giọt mưa trên ô cửa kính cũng bay hơi tan biến mất. Hai đứa trẻ, hai đôi bàn tay xòe ra trong vạt nắng vàng ươm để thích thú nhìn những giọt mưa trên tay khô dần rồi biến mất. Chúng ta đã cùng nhau ngồi hàng giờ như thế ngoài bậc cửa chỉ để phơi đôi bàn tay ươn ướt mưa. Nụ cười hồn nhiên của những đứa trẻ, đứa lên năm, đứa lên tám. Đôi khi chỉ cần có một người như thế, một cuộc sống giản đơn không màu mè tô vẽ. Trong veo. Sáng trưa chiều tối, buồn vui có nhau. Che chung một chiếc ô cùng bước qua mưa nắng bốn mùa, xuân hạ thu đông. Và cùng nhau lớn lên.

Cùng bước qua mưa nắng bốn mùa. Ảnh: fonstola.ru

Người ta nói kỷ niệm đẹp không phải là những kỷ niệm vui hay buồn. Kỷ niệm đẹp là những điều không bao giờ trở lại một lần nữa. Hôm nay, trời lại đang mưa và em lại cảm thấy rất nhớ anh.

Cúc họa mi tinh khôi trong một màu thu nắng mới. Mong manh. Trong cái se se lạnh của thu về đỏng đảnh, chúng ta nắm tay nhau đi qua dài dọc những con phố, băng qua những vạch sơn kẻ trắng đường. Ngày ấy có cúc họa mi làm chứng, có gió heo may, có cả những chùm hoa sữa làm chứng, tình yêu của chúng ta đẹp, thực sự rất đẹp.

Đã có những ngày anh vội vã chạy tới bên em trong một chiều mưa đổ. Giọt mưa bàng bạc lăn lốc trên ngả đường va vào lá, chạm vào sỏi đá vỡ tan. Nhớ sao bên tai, tiếng chúng ta cười dưới mái hiên nhà ai. Hai đôi bàn tay ướt mưa. Rồi lát nữa đây sẽ lại xoe tròn trong nắng vàng lên cao, dịu dàng những hạt nắng pha lê.

“Dẫu có bị ướt mưa thì trăm ngàn lần anh vẫn muốn được ướt cùng em. Chỉ riêng em cùng em”.

Vội vã tới bên em trong chiều mưa đổ. Ảnh: nyoozee.com

Khi ấy em đã ước ngày nào trời cũng đổ mưa. Mưa cứ rơi rớt bên ngoài khung cửa sổ. Chúng ta bình yên mà bỏ mặc bão giông, cùng nhau uống ly trà ấm nóng. Cuộn tròn chăn trên chiếc ghế sofa, em đọc anh nghe những câu chuyện tình mùa thu trong cuốn “Trời thu có nắng”. Rồi xem con mèo nũng nịu chuyển mình dụi đầu vào tay anh và em. Khoảnh khắc ấy bên anh, nhìn nụ cười anh là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong dòng thanh xuân tuổi trẻ của em. Bình yên để thấy không còn gì đáng để bận tâm thêm nữa. Một thương nhớ thôi cũng là quá đủ rồi. Một vòng tay ấm không còn cần một ai khác ngoài anh.

Gió thổi mơn man, dìu dịu thoảng qua trong say nồng hoang hoải, quyến rũ và đắm chìm. Sắc tím.

“Oải hương đấy em!”

Anh đã nắm tay em thật chặt như thế giữa mênh mông một cánh đồng oải hương tim tím biếc. Người con gái anh yêu thích hoa oải hương.

Người con gái anh yêu thích hoa oải hương. Ảnh: natbg.com

“Sau này mình sẽ xây một căn nhà ở đây em nhé! Anh sẽ trồng cho em một vườn oải hương ngan ngát thơm”.

“Rồi em sẽ chăm tưới hoa”.

“Ừ. Anh sẽ phụ cả em tưới hoa nữa. Mỗi ngày”.

Mình đã cùng nhau xây một ngôi nhà bằng trái tim, bằng tình yêu và đôi mắt của hai kẻ đang yêu khi ấy. Ngôi nhà thật đẹp phải không anh? Vườn oải hương tím, những chậu cúc vàng xinh, những e ấp nụ hồng trong nắng sớm bình minh, em pha hai tách cà phê ấm cho anh và cho em. Ôm em chặt hơn nữa anh nhé trong dịu dàng nắng bình minh pha lê.

“Nhớ em. Rất muốn gặp em giữa chênh vênh cuộc đời. Không có em, bờ vai này anh thấy trống”.

“Không có anh, đôi bàn tay này em thấy lạnh”.

Hai nỗi nhớ lấm lem những ngày mưa thu ướt át. Giữa những điêu linh cuộc đời, hai trái tim vẫn nguyện được đợi chờ nhau ở cuối vòng tròn sau muôn vàn cách trở. Rồi em và anh sẽ lại trở về bên nhau, phải không anh?

Author: Hạ Phượng

News day