Khi những "người hùng sân cỏ" được mọi người tung hô tên thì vẫn có những người giúp đỡ họ từ những ngày đầu để đi đến thành công hôm nay hay những người "anh hùng thầm lặng" phía sau họ. Người ta lỡ quên mất một Phan Văn Đức mạnh mẽ, một Công Phượng "thoi đưa" giữa các trận đấu hay một Xuân Mạnh hết mình xả thân bảo vệ trái bóng, bảo vệ khung thành đội nhà, và họ cũng lỡ quên đi một người thầy đã dùng hết tâm huyết của mình đưa những người hùng từ khi còn là cậu bé tí hon đá bóng nhựa trở thành "anh hùng dân tộc", ông Đoàn Nguyên Đức.
Đoàn Nguyên Đức nổi tiếng là người đam mê bóng đá, và được giới truyền thông thể thao gọi là "bầu" Đức. Ông thành lập Học viện bóng đá mang tên Học viện Hoàng Anh Gia Lai - Arsenal JMG để tuyển sinh và đào tạo cầu thủ trẻ, và cũng nhờ ông mà bóng đá Việt Nam một lần nữa trỗi dậy đầy huy hoàng. Không thể phủ nhận, đối với bóng đá Việt Nam, ông cũng là người xứng đáng được gọi một tiếng thầy.
Nhờ MC Nguyên Khang đã giúp người hâm mộ nhận ra rằng họ cần gửi một lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất đến những "người hùng thầm lặng" ấy, đặc biệt là người thầy Đoàn Nguyên Đức.
Trong bài viết, anh chia sẻ: "Điều khiến cháu ngưỡng mộ khi chú là một trong những người đã ươm mầm cho bóng đá Việt Nam có được ngày hôm nay. Những học viện bóng đá, những câu lạc bộ bóng đá được mọc lên trên khắp cả nước cách đây từ 7-8 năm trước đã tuyển mộ đào tạo những thế hệ cầu thủ nhí chân đất đá bóng nhựa, những đứa trẻ nhà nghèo cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, nhưng đã được dạy dỗ cho ăn học đàng hoàng, phép tắc lễ nghĩa và mời cả huấn luyện viên giỏi về đào tạo các em. Đó cũng lý giải vì sao cháu rất ngạc nhiên trước sự lễ phép, đàng hoàng khi thấy các em ấy dùng tay bới tuyết trắng cho đồng đội mình sút phạt, cháu đã thấy những cái cúi đầu cảm ơn cổ động viên lặn lội sang Trung Quốc vì họ, cháu đã thấy những khuôn mặt dù không có gì lót bụng cả ngày dài nhưng vẫn nở nụ cười vẫy tay chào người hâm mộ. Cháu rưng rưng nước mắt xúc động thật sự chú ạ. Những bài học đạo đức ấy không thể dạy chỉ một ngày, hai ngày, mà là cả hàng mấy năm trời bên cạnh việc dạy kỹ năng đá bóng, để dạy các em ấy vừa thành tài vừa thành nhân".
Đúng vậy, không có những người gieo mầm ước mơ thì sao những ước mơ ấy trở thành trái ngọt được. Chúng ta nên cảm ơn sự cống hiến của người thầy ấy, thầm lặng nhưng đầy tình yêu thương. Anh chia sẻ thêm trong bài viết: "Thưa chú, cháu còn rất cảm động khi biết chú đã không sang Trung Quốc vì sợ ảnh hưởng tâm lý thi đấu của các em, chú muốn các em toàn tâm toàn ý cho việc ra sân tốt nhất. Sự hy sinh ấy nó mạnh mẽ biết nhường nào. Là một trong những người có công lớn trong việc phát hiện đào tạo cho các em tỏa sáng nhưng cháu thấy chú chỉ âm thầm quan sát từ xa, cháu cũng mong sẽ thấy chú trên chuyến xe buýt đón đoàn từ Nội Bài về thủ đô. Cháu từng nghĩ, chắc lúc ấy khi theo dõi qua truyền hình, chú đã khóc vì xúc động trước tình cảm của hàng triệu con tim Việt Nam dành cho các cháu. Thưa chú, cháu nghĩ, điều hạnh phúc nhất của người thầy, hay đúng hơn là người cha thứ hai không phải là nhận phần thưởng về mình, mà là nhìn thấy các con mình đã gặt hái được những thành công thắng lợi mà 7, 8 năm trước mình cùng các con vẫn đội nắng đội mưa để tương lai đong đầy những giọt nước mắt hạnh phúc của các con mình, chú nhỉ.
Thưa chú, cháu còn quý chú hơn nữa khi cháu được biết chú là người đã bất chấp những khó khăn vất vả để mời được HLV Park Hang Seo đến Việt Nam, vì theo chú, những người giỏi, mình phải đích thân đi mời họ, họ mới quý mình, mới trân trọng mình, vì họ cũng tự trọng lắm. Cháu học được điều này ở chú, và cháu thấy ở chú một tầm nhìn rất xa, rất rộng. Người ta thường nói: "Dưới trướng các tướng tài không có quân sĩ dở". Và cháu từng nghe mọi người nói: Muốn đi nhanh, đi một mình. Muốn đi xa, đi nhiều người. Các cầu thủ U23 Việt Nam đi xa đến đẳng cấp Châu Lục, không phải chỉ là kết quả của một cá nhân, mà là của cả tập thể, từ các cầu thủ tài năng, đến huấn luyện viên, và cả những người góp công âm thầm như chú. Thế nên, cháu cũng hơi buồn khi mọi người chỉ tung hô một vài cầu thủ nổi bật, mà quên đi bóng đá là môn thể thao đồng đội, nó đến từ sức mạnh của cả một tập thể. Cháu cũng mong các em còn lại không buồn khi mình bị quên lãng trong một khoảnh khắc nào đó, vẫn kề vai sát cánh cùng đồng đội của mình tiếp tục thi đấu mang vẻ vang về cho đất nước".
Và anh cũng nhắn nhủ những người học trò của người thầy ấy, các cầu thủ U23 Việt Nam đừng quên cùng ăn một bữa cơm với thầy của mình, những người hâm mộ đừng quên đi tập thể U23, và cũng đừng quên bất cứ ai trong họ cả. U23 là một tập thể và họ tỏa sáng vì họ là một tập thể vững mạnh. Chúng ta cũng đừng quên gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến những người hùng thầm lặng, đến những người đã làm nên một U23 mạnh mẽ như ngày hôm nay.
Creepypasta và những sự thật thú vị
5 phong tục tập quán của người Việt Nam không…
Sự khác biệt giữa phong cách Vintage và Retro
Bỏ rác đúng nơi qui định thể hiện lối sống…
Vì sao nhiều người lại thích mèo?
5 biểu hiện cho thấy bạn đang sống ảo
5 dấu hiệu biết crush không thích bạn
10 điều bạn chưa biết về đất nước Colombia
5 so sánh kinh điển giữa mắt người và máy…
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX