Mình dừng lại, em nhé!
CTV Triều Nhan 09/19/2018 07:00 PM
Nếu ngày ấy tôi nắm lấy tay em, liệu giờ đây tôi có còn giữ được một phần trái tim em, hay em sẽ rời xa tôi sớm hơn tôi nghĩ?

Tôi đã từng nghĩ, em thuộc về tôi. Tôi đã từng nghĩ chúng ta sẽ có những tháng năm thật êm đềm. Tôi nhớ những buổi đi ăn trưa, em dành những giây phút nghỉ ngơi ít ỏi để đến bên tôi, rồi lại vội vã cho những tất bật của buổi chiều. Ánh nắng ban trưa như thiêu đốt tôi mỗi khi em đi và em đến. Mộc mạc và thoáng qua như bóng lá lướt ngang bầu trời.

Tôi nhớ sự hiện diện của em sau lưng tôi trên con đường quốc lộ. Là hơi thở của gió hay hơi thở của em? Nhẹ nhàng mà ngây ngất. Tôi nhớ tiếng nói của em khi chê tôi. Em không như vài ba đứa con gái lớp tôi. Em đơn giản, cá tính nhưng vẫn dịu dàng, và dễ thương như chính em vậy.

Ảnh: Dani Vivanco

Tôi đã từng nghĩ, liệu em có thuộc về tôi? Tôi đã từng nghĩ, liệu em có lúc nào nhớ tôi như tôi đang nhớ em? Và tôi rất vui khi nghĩ mình đã có câu trả lời, mà lại là một câu trả lời rất vừa ý khi em nhắn tin chỉ để hỏi tôi đã ăn cơm chưa. “Không thèm nhớ đâu”, em từng nói như vậy, và lúc nào cũng nói như vậy. Nhưng cái “không thèm nhớ” của em sao mà dễ thương thế? Tôi muốn gặp em thật nhiều, muốn lại được nhìn thấy em và nghe em nói.

Nhưng có lẽ, em không muốn gặp tôi?

Tôi nhớ tới những lần nói chuyện, chữ “yêu” chỉ đến từ phía tôi. Em hay gửi mấy cái sticker bắn tim cho tôi, nhưng hình như đối với mấy người bạn, vài anh chị tiền bối hay với một con mèo nhỏ, em đều bắn mấy trái tim như thế. Tôi nhớ tới nụ hôn hụt trong buổi hẹn đầu của đôi ta. Lúc đó là tôi sai, tôi không nên vội vã khi em chưa cho tôi một cái gật đầu. Tôi nhớ những lần ta đi với nhau, em và tôi đều nói rất nhiều. Thế nhưng, tôi thấy dường như mình chưa bao giờ chạm tới trái tim em.

Tôi và em bên nhau, không nhiều nhưng cũng chẳng phải ít, nhưng đến bàn tay em mà tôi cũng chưa thể chạm vào. Dường như có một điều gì đó cứ bao quanh em làm tôi sợ, liệu tất cả có vỡ vụn nếu tôi tiếp tục tiến tới chăng? Nếu ngày ấy tôi nắm lấy tay em, liệu giờ đây tôi có còn giữ được một phần trái tim em, hay em sẽ rời xa tôi sớm hơn tôi nghĩ?

“Không thèm nhớ đâu”, liệu đây đơn thuần chỉ là một câu nói đùa vui hay có một chút thật lòng?

Ảnh: kieutruongphoto

Tôi im lặng, vì đã có chút mệt mỏi rồi. Tôi muốn em nhớ tôi như tôi nhớ em. Em vẫn thấy ổn khi sự im lặng giữa hai ta kéo dài lâu đến thế? Tôi trong em là gì? Cơ hội để em quên đi quá khứ và hàn gắn lại vết thương? Đã bao giờ trong tim em, vị trí của tôi bằng một góc nhỏ của người đó? Em đau, tôi hiểu. Nhưng giờ em đã có tôi mà, em hiểu không? Hãy quay lại và nhìn tôi này.

Tôi chưa bao giờ chạm được em. Em chưa bao giờ biểu hiện ra bất cứ dấu hiệu nào của sự căng thẳng hay đau buồn. Em có những nỗi uất ức và nỗi buồn riêng, nhưng em chẳng hé lộ cho tôi dù chỉ một chút. Em luôn tỏ ra vững vàng như một con người độc lập dù tôi vẫn cố ở bên cạnh em. Trái tim em, làm sao để tôi chạm được đến nó? Sao em vẫn giấu nó kỹ đến vậy? Em vẫn đang cố giữ nó cho người ta? Nói tôi nghe đi chứ!

Và em nói tôi nghe. Và tôi hiểu. Từ lâu, tôi đã hiểu, nhưng lại đưa ra giả thiết rằng chỉ là mình chưa học được cách hiểu em. Giá như em cho tôi hiểu em sớm hơn. Nhưng không sao đâu, vì cuối cùng em cũng đã thành thật. Tôi đã tưởng rằng mình chắc chắn sẽ có em và chắc chắn đã có em. Rồi dần dần, tôi nhận ra rằng, chắc chắn mình sẽ chẳng bao giờ có được em. Như bóng lá lướt ngang bầu trời.

Vậy thôi, mình dừng lại, em nhé!

Author: CTV Triều Nhan

News day