Bao năm xa xứ, điều tôi nhớ nhất vẫn là ánh trăng nơi quê nhà. Những tối mùa thu gió nhẹ, ánh trăng sáng rõ làm mờ đi các vì sao xung quanh. Nơi đất khách, thành phố cũng ồn ào, khói bụi, nhà cao tầng… tìm đâu ra ánh trăng tròn vành vạnh ngày ấy.
Thu đến, Tết Trung Thu cũng đến. Tôi vẫn nhớ ngày thơ bé ba vuốt từng thanh tre, lấy hồ dán từng tấm giấy màu để làm những chiếc lồng đèn cho anh chị em tôi. Bàn tay chai sạn ấy vẫn kiên nhẫn chỉ dẫn tôi uốn từng thanh tre, cắt từng mảnh giấy để tạo ra chiếc lồng đèn tôi yêu thích.
Trong xóm ngoài ngõ, bọn trẻ sẽ cùng nhau đi rước đèn, chạy loanh quanh và ca hát. Xóm nghèo ngày ấy thường rất tối, chúng tôi rất đều sợ khi đêm về nhưng riêng rằm tháng 8, chẳng ai lo lắng, chẳng ai phải sợ hãi, chúng tôi đã rất vui.
Xa quê, những lúc vui buồn gục ngã cũng chẳng thể tìm ai đó để sẻ chia hay dựa vào. Những lúc ấy, tôi thèm lắm bữa cơm gia đình, thèm lắm cái tết đoàn viên nơi quê hương.
Giờ vật chất đủ đầy, cuộc sống sung túc… cũng không thể tìm được cảm giác chia nhau chiếc bánh trung thu ngày nào. Lúc ấy, chiếc bánh nhỏ xíu cũng có thể cắt ra làm tám, cả nhà mỗi người một phần bánh nhỏ mà vẫn cười vui, hạnh phúc đến tột cùng khi vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi.
Chỉ ai đi xa mới hiểu cảm giác muốn trở về. Chỉ ai xa xứ mới thấy ngậm ngùi khi Trung Thu đến. Đoàn viên, trở về… những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy lại gợi nhớ bao ký ức tuổi thơ.
Cuộc sống bộn bề, người ta bị cuốn vào vòng xoáy cơm áo. Mấy ai nhớ hết được những điều đã qua? Có chăng chỉ còn giữ lại những cảm xúc nơi trái tim còn đập. Tết Trung Thu, chút ấm áp, chút hạnh phúc, chút hân hoan và chờ đợi lại kéo về.
Giờ đây, tôi chỉ muốn con cháu có thể hiểu được giá trị mà ngày xưa ông bà đã dành cho anh chị em tôi. Tôi muốn con cháu hiểu đoàn viên và trở về là thế nào. Tết Trung Thu, dịp mà cả nhà sẽ sum họp, được cười, được kể những chuyện đã qua, được ăn bữa cơm đoàn viên và được ngắm ánh trăng sáng nhất trong năm. Để rồi khi mỗi người lại tiếp tục cuộc hành trình mới, vẫn giữ trong tim những ấm áp ấy và thêm nghị lực để bước tiếp trên con đường mình đã chọn.
Xa xứ, ánh trăng nơi đất khách cũng khác rất nhiều. Biết bao giờ mới có thể tìm lại được mảnh sân nhỏ, gió thu nhẹ nhàng, ánh trăng sáng và cả nhà quây quần bên nhau? Ra đi cũng chỉ mong được trở về. Dù ở độ tuổi nào, tôi cũng muốn một lần tìm lại cái Tết Trung Thu ngày ấy.
Đừng yêu đàn ông nhu nhược
Mong cuộc đời luôn dịu dàng với em
Khi tình yêu ngẫu hứng gieo vần thơ
Là em, cô gái của mùa thu
Này người yêu cũ, em tha thứ cho anh!
Hai câu chuyện điển hình nhất trong tình yêu đôi…
Hãy cứ đi khi đôi chân chưa mỏi
Buông tay nhau thôi, chúng ta hết yêu rồi
Sau này, đừng hỏi anh đã chán em chưa nhé!
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX