Vô tình thương nhau
Tĩnh 04/06/2017 08:00 PM
Tôi chờ, chờ một nụ tình chớm nở. Bằng một cách nào đó, bằng chính những tình cảm chân thành nhất của chính mình, tôi tin chàng trai sẽ lấy được dũng khí đối diện với tình cảm của mình.

Tình cảm… đôi lúc rất dễ nhận ra. Tích tắc chỉ trong một chớp mắt. Nhưng cũng có những khi, cần một vài chất xúc tác tác động, như một phản ứng hóa học mới có thể nhận thấy.

Tôi nhớ như in nụ cười của cô bé có nước da trắng ngần và đôi mắt mỗi khi cười rộ lên híp tịt lại tựa vầng trăng cong cong. Cô bé hay cười, tươi vui rạng rỡ. Cô bé khơi gợi trong tôi những tình cảm đặc biệt nhất.

Ảnh: Pezibear

Chàng trai - tôi thích gọi là cậu bé hơn, dù cậu chẳng còn bé bỏng gì. Khuôn mặt hài hòa, dáng dấp cao ráo và cũng vô cùng điệu đà. Tôi thích gọi cậu là điệu.

Cô bé mà tôi mến và cậu chàng mà tôi cho là đặc biệt, ngồi chung một bàn. Tôi luôn có cảm giác khuôn mặt hai người có nét giống nhau đến lạ. Cùng đôi mắt một mí mà mỗi khi cười lại híp tịt. Cả hai cùng vẻ vô tư, cùng chút bốc đồng. Tất cả đều đáng yêu.

Một cách lặng lẽ, tôi thích cảm giác được âm thầm quan sát họ. Cô bé vụng về, cậu chàng đôi chút kỹ tính. Hòa hợp đến lạ. Cô gái nhỏ chăm chỉ ghi lại bài học, thi thoảng quay sang thì thầm với chàng trai đương gục đầu xuống bàn, mắt nhắm hờ, nhưng không ngủ, khóe miệng khẽ nhếch nhẹ. Mỗi khi suy tư điều gì đó, một cách vô thức, cậu trai lại chạm vào những lọn tóc trên vai cô gái nhỏ. Dịu dàng từ ánh mắt đến nụ cười, đều vì một người mà hé mở.

Đôi khi chẳng cần nói, chỉ một ánh mắt cũng đủ hiểu điều người còn lại muốn nói. Chàng trai mắc bệnh ưa sạch sẽ nhưng lại lười. Mỗi giờ lao động, sẽ luôn tìm cách trốn công việc của mình một cách láu cá. Cô gái nhỏ biết tất cả, vẫn luôn âm thầm mặc nhiên làm giúp.

Mỗi khi tranh cãi xảy ra, luôn là chàng trai nở nụ cười đắc thắng nhìn cô gái nhỏ tức tới đỏ mặt tía tai. Tuy vậy mà hai con người ấy chưa từng giận lâu. Lúc nào cũng như chưa từng cãi vã. Liệu có phải vì những phút giây đó mà hình ảnh của đối phương dần đi vào tim chính mình? Tôi chẳng biết.

"Hai đứa này yêu nhau chưa?" Tôi hỏi. "Còn lâu em mới thèm thích nó". Cả hai gần như đồng thanh, kẻ thì bối rối với đôi tai đỏ ửng, kẻ thì ngượng ngùng mà phớt hồng đôi má. Tôi khẽ cười.

Ảnh: Rony michaud

Giữa cô gái nhỏ và chàng trai ấy cứ thế tồn tại một mối quan hệ không tên, chẳng thể gọi rõ và cũng chẳng ai muốn làm rõ. Tôi chẳng thể ở lại mãi tới phút cuối cùng, chẳng thể dõi theo hay lo lắng hai con người ấy có thể sát lại gần nhau hay không. Chỉ biết tôi muốn tặng họ một món quà trước khi rời khỏi. Tôi sợ ai đó sẽ phải hối tiếc mãi về sau vì những thức tỉnh muộn màng.

Cô gái giận chàng trai. Lần đầu tiên chàng trai sợ hãi. Cô gái chẳng còn nhí nhảnh vụng về, chẳng dễ dàng dỗ dành như trước. Cô gái đã trở nên lạnh lùng, xa cách. Cậu chàng chẳng nhận ra cô gái nhỏ đang ghen. Mồi lửa tôi châm lên, rằng cậu trai trẻ hình như đã có bạn gái. Cô gái nhỏ cười, như thể chẳng quan tâm. Chỉ có tôi biết, ngọn lửa đã bùng cháy rực rỡ.

Tôi chờ, chờ một nụ tình chớm nở. Bằng một cách nào đó, bằng chính những tình cảm chân thành nhất của chính mình, tôi tin chàng trai sẽ lấy được dũng khí đối diện với tình cảm của mình. Cô gái nhỏ sẽ lại cười tỏa nắng, bên cạnh cậu trai nhỏ dịu dàng.

Ảnh: biancamentil

Có giận thì giận... mà thương thì vẫn thương. Hai kẻ ngốc có lẽ sẽ giận kẻ châm lửa đâu biết chừng.

Những người có tình… rồi sẽ lại về bên nhau.

Author: Tĩnh

News day