Những năm tháng bên nhau khép lại bằng số không tròn trĩnh của buổi chia ly. Có những vụn vỡ, những yêu thương nào gói mình nhàu nhĩ trong mảnh giấy chia đôi hai nửa cuộc đời. Mảnh giấy sắc nhọn cứa vào tim em đau nhói, trái tim khẽ rung lên những nhịp đập thổn thức, chơi vơi. Chiếc vali từng chứa hành trang ngày chung đôi, chứa đựng tình yêu nồng nàn, khờ dại của tuổi trẻ giờ chất đầy những tuyệt vọng, đau thương. Căn phòng nhỏ chìm trong thinh lặng của màn đêm bủa vây, xao xác bởi mạng nhện cô đơn giăng kín. Tiếng gõ nhịp của đồng hồ quả lắc thong thả đếm như tiếng thở dài của phôi phai rót khẽ vào đêm.
Tình yêu trong em giờ chỉ là một khoảng trống mênh mông, trái tim xây xước bởi ngàn vết thương chẳng thể nào nguôi ngoai đau đớn. Đừng dối gạt nhau bằng những ngôn từ hoa mỹ ‘’Gương vỡ lại lành”. Những tổn thương sao có thể nói hai chữ “thứ tha” là coi như chưa từng tồn tại. Sao lại nỡ làm đau nhau bằng những mảnh gương sắc vỡ, để bàn tay nào từng cố gắng chắp vá càng bị cứa đau đến rướm máu.
Em ước mình có thể dũng cảm đối mặt, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng em không thể, càng yêu nhau đậm sâu càng đau đớn khi đối diện. Tình yêu làm bản thân mạnh mẽ nhưng cũng khiến bản thân trở nên yếu mềm. Nhát dao chí mạng của tình yêu khiến cuộc đời em như rơi vào vực thẳm, không lối thoát.
Em cất bước đi, nhìn vào khoảng không vô định cũng mờ mịt như tình yêu hai chúng ta. Khu vườn xưa cây vừa khép lá, hoa cuộn mình ngủ vùi trong ánh hoàng hôn vừa chợt tắt, một tiếng chim lạc bầy thất thanh, ngơ ngác giữa không trung không biết chốn về nơi đâu. Nước mắt em lặng lẽ tuôn rơi, ướt đẫm bước chân trên con đường cô độc. Vì sao nào, ánh trăng nào soi lối cho em, hay chỉ còn riêng đêm đen cô quạnh vây quanh?
Nỗi nhớ về anh trong em là chiếc hộp đen trống rỗng. Chiếc hộp em bỏ lại nơi căn nhà từng là tổ ấm yêu thương. Em cất bước đi với yêu thương vụn vỡ, với ký ức một màu trắng xóa, tan trong hư vô.
Yêu một người cần rất nhiều can đảm. Can đảm để nắm tay nhau vượt qua những bão giông, nắm tay nhau vượt qua những trắc trở, chông gai. Can đảm để tha thứ cho những lỗi lầm khờ dại, cho những vết thương hằn sâu trong tim.
Nhưng cũng có thứ can đảm gọi là buông tay. Giữ cho riêng mình những thương yêu cũ, những ngày tháng tươi đẹp bên nhau. Buông tay để cho lòng thanh thản, cho những tháng năm về sau không còn những dằn vặt, những đau đớn, hoài nghi. Buông tay nhau để khoảng trời ký ức là những kỷ niệm đẹp, để con đường tương lai phía trước dù không còn nhau nhưng vẫn tự tại, an nhiên. Buông tay để cho nhau cơ hội tìm kiếm một tình yêu trọn vẹn, một nơi không còn đau thương, tủi hờn, chỉ còn những yêu thương.
Những người đàn bà tô hồng hạnh phúc
Đi cùng em, anh nhé!
Cùng anh gánh cả bầu trời
Bạn có quyền say nắng nhưng phải thật tỉnh táo!
Chỉ cần bên nhau bình yên thôi
Hạnh phúc là những điều giản đơn
Yêu một người không nên yêu
Người thứ ba - Đáng thương hay đáng trách?
Lời mẹ dặn con gái trước khi về nhà chồng
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX